"Con quái vật này là ông giết nên thứ này cho ông, nhưng này không có nghĩa là ông lợi hại hơn tui, nếu còn gặp quái vật cấp Tai Nạn nữa, chúng ta phải cạnh tranh công bằng, ông đừng có mà giở trò quỷ nữa."

Miêu Miểu Miểu rầu rĩ không vui nhìn cái bướu thịt kia, nếu không phải lúc ban đầu Ôn Văn chơi ám chiêu, đối mặt với quái vật sử dụng sức mạnh cơ thể thuần túy thế này, cô phải là người chiếm thế thượng phong mới đúng.

Ôn Văn cười he he nhét bướu thịt vào túi, sau đó hỏi Miêu Miểu Miểu: "Chúng ta còn tiếp tục đi sâu vào không, phía trước có lẽ quái vật sẽ càng dày đặc hơn, nói không chừng chúng ta có thể nhìn xem vật thu nhận cấp Tai Biến kia rốt cuộc là thế nào."

"Đương nhiên, đã tới nơi phong ấn vật thu nhận cấp Tai Biến mà còn không biết hình dạng của nó thì chẳng phải quá lãng phí cơ hội rồi à." Miêu Miểu Miểu không chút do dự trả lời.

"Vậy thì tiếp tục, chỉ tiếc thú cưỡi của ta thôi, huấn luyện thêm một con cần tốn không ít thời gian, vì thế chúng ta vẫn tiếp tục đi tới thôi.

Hai người nhất trí với nhau, bắt đầu tiếp tục đi tới, bọn họ đều muốn xem thử xem vật thu nhận cấp Tai Biến có dáng vẻ thế nào.

Lúc ở bên ngoài Tuân Thanh từng nói qua, bọn họ có khả năng sẽ nhìn thấy bản thể của vật thu nhận, nhưng không nói là rất nguy hiểm, vì thế chỉ tới xem một chút hẳn là không có vấn đề.

Hai bọn họ cũng không có suy nghĩ liều lĩnh, nếu thật sự nguy hiểm thì bọn họ cũng không ngu tới mức tự tìm đường chết.

Tiếp đó Miêu Miểu Miểu ôm cái loa, Ôn Văn thì đi ở phía trước chịu trách nhiệm chiếu sáng, tổ hợp quái dị này tiếp tục đi tới, rất nhanh đã xử thêm vài con quái vật cấp Tai Hại.

Nhưng trên đường đi tới, hai người phát hiện mật độ quái vật chẳng những không tăng lên mà ngược lại lại càng thấp hơn.

Sau đó lại đi vài bước thì ngừng lại, bởi vì có một cái xác nằm trước mặt bọn họ, là xác quái vật cấp Tai Nạn, bướu thịt trên đầu nó đã bị cắt mất!

Ở trong hoàn cảnh này, thấy xác quái vật cấp Tai Nạn cũng không phải chuyện làm người ta kinh ngạc, nhưng làm hai người phải ngừng bước lại chính là, con quái vật này chết quá dễ dàng rồi.

Trên đầu nó nó có một vết kiếm rất sâu, ngoài ra thì trên người không có bất kỳ vết thương nào khác, Ôn Văn biết rõ lớp da của quái vật này cứng bao nhiêu, trên người chỉ có một vết thương, tức là--- đó là một phát trí mạng!

Hai người liếc nhìn nhau, đều hiểu là do ai làm.

Trong số thợ săn tham gia lần sát hạch này, chỉ có một người có thực lực mạnh đến như vậy, chính là người phụ nữ trẻ tóc vàng mặc áo giáp màu xanh kia.

"Có lẽ mật độ quái vật giảm thấp là vì màn giết chóc khủng khiếp của cô ta."

Ôn Văn có chút không xác định, mê cung dưới lòng đất này rất rộng, người siêu năng muốn gặp được nhau cũng không dễ, nói chi là với sức một người làm giảm thấp mật độ quái vật ở nơi này.

Nhưng rất nhanh, sự thực chứng minh suy nghĩ của Ôn Văn là chính xác, hai người tiếp tục đi tới, gần như cứ cách một khoảng ngắn thì lại nhìn thấy một cái xác, chúng từ cấp Tai Nạn tới cấp Tai Hại không giống nhau, trên cơ bản thì có thể nói cảnh tượng lúc này là thây chất đầy đồng.

Mỗi kiếp đều gọn gàng linh hoạt, không hề có một chút do dự nào, nghĩa là vị này sau khi giết nhiều quái vật như vậy cũng không hề suy yếu đi chút nào.

Chênh lệch thực lực như thế khiến hai người vừa thành công săn được một con quái vật cấp Tai Nạn véo cái tan biến sạch cảm giác mừng rỡ ở trong lòng.

Tiếp tục tiến tới một khoảng, hai người tới một không gian rộng hơn mười mét, chiều cao mười mấy mét, ở trong này nhìn thấy một màn cực kỳ chấn động.

Ở chính giữa khoảng sân này, xác quái vật chất thành một cái núi nhỏ, mà một người phụ nữ mặc áo giáp màu xanh da trời đang đứng trên đỉnh ngọn núi đó, chăm chú nhìn hai người Ôn Văn.

Thấy hai bọn họ xuất hiện, ánh mắt người phụ nữ sáng rực, nhảy tới trước mặt hai người mỉm cười nói: "Tên tôi là Kiều Phỉ Nhã Joolle, dựa theo thói quen của người Hoa Phủ thì có thể gọi tôi là Kiều Kiều."

"Xin chào... xin hỏi cô làm sao dụ được nhiều quái vật tụ tập tới như vậy?" Ôn Văn khó hiểu hỏi, đám quái vật này phân tán như vậy, cho dù thực lực cô ta mạnh thì cũng không thể làm tới được mức độ này.

Kiều Phỉ Nhã chớp chớp mắt: "Đây là bí mật của tôi, có điều tôi có một đề nghị, nếu anh đồng ý thì tôi sẽ nói cho anh biết."

"Đề nghị gì?" Miêu Miểu Miểu khó hiểu hỏi.

Kiều Phỉ Nhã nghịch tóc một chút, cười nói: "Tôi giết quái vật rất nhanh, cắt và mang theo bướu thịt lại quá lãng phí thời gian, nếu như tôi ở phía trước giết quái vật, hai người ở phía sau cắt bướu thịt, thu hoạch nhất định sẽ nhiều hơn bây giờ, hai người đồng ý không?"

"Cô đang sỉ nhục hai bọn tôi đấy à?"

Miêu Miểu Miểu nhíu mày lại, cùng là thợ săn tham gia sát hạch lần này, cô cũng không muốn tự dưng ù ù ạc cạc trở thành thuộc hạ của một người phụ nữ khác.

Khóe miệng Kiều Phỉ Nhã giật giật một chút, có hơi lúng lúng xua tay với Miêu Miểu Miểu nói: "Hai người hiểu nhầm rồi, này sao có thể nói là sỉ nhục chứ, đây chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi."

"Tôi không muốn lãng phí thời gian vào chuyện vô dụng, mà hai người cũng có thể có được chỗ tốt, tôi có thể chia một phần ba bướu thịt của tôi cho hai người, như vậy thì tất cả mọi người đều vui vẻ."

Ôn Văn ở bên cạnh đột nhiên chen vào hỏi: "Chỉ cần giết chết một quái vật cấp Tai Nạn hoặc mười con quái vật cấp Tai Hại là có thể thông qua sát hạch, có kiếm dư bướu thịt cũng không có ý nghĩa mới đúng, tại sao cô lại phí công như vậy?"

Kiều Phỉ Nhã sửng sốt hỏi: "Hai người không biết?"

Ôn Văn híp mắt: "Bọn tôi không biết cái gì?"

Kiều Phỉ Nhã do dự một chút mới nói: "Lần sát hạch này thật ra là một lần tiến hành nhiệm vụ quét dọn, số bướu thịt lấy được ở đây, không quản cấp bậc đều có thể nộp lại cho Hiệp Hội Thợ Săn để đổi thành tiền săn ma tương ứng..."

"Còn có chuyện tốt này sao, sao bọn tôi không biết?"

Vẻ mặt Ôn Văn đau khổ, trước đó anh tiện tay giết chết không ít quái vật nhỏ nhưng đã tùy tiện vất xác của chúng lại, điều này làm Ôn Văn hiện giờ cảm thấy mình bị lỗ cả trăm triệu.

Sau đó tâm tư của Ôn Văn lập tức linh hoạt hẳn, quái vật nhỏ cũng được tính, thế thì hiệu suất có thể rất cao!

Thấy vẻ mặt của Ôn Văn, Kiều Phỉ Nhã mong đợi hỏi: "Anh đã nghĩ nó là chuyện tốt, vậy anh có chịu giúp tôi không, chúng ta hợp tác thì nhất định sẽ tốt hơn là hành động đơn độc."

Ôn Văn kiên định lắc đầu, dựa vào bố thí của người khác nhận lấy chiến lợi phẩm, anh không làm được.

Nhưng anh xoay sang nói với Miêu Miểu Miểu: "Nếu như cô muốn thì có thể ở lại, đề nghị của cô ta kỳ thật cũng không tệ."

"Không cần, tui dự tính qua đó xem vật thu nhận cấp Tai Biến kia xong thì đi hoàn thành nhiệm vụ sát hạch, đến khi đó nếu tui thiếu bướu thịt cấp Tai Hại, ông có thể giúp tôi bổ sung không?" Miêu Miểu Miểu từ chối nói.

Mặc dù bình thường Miêu Miểu Miểu biểu hiện không quá thông minh nhưng cô có lòng tự ái của mình, tiếp tục ở đây cho dù có cố gắng thế nào cũng chỉ giết được quái vật bằng số lẻ của Kiều Phỉ Nhã mà thôi, như vậy có ở lại thì cũng không có ý nghĩa.

"Cô đã muốn như vậy thì ta cũng không ngăn cản, có điều tôi có cách giết đám quái vật này với số lượng lớn, muốn theo không?"

Ôn Văn sửng sốt một chút rồi trực tiếp lôi ra hai bướu thịt cho Miêu Miểu Miểu.

Khi nãy Miêu Miểu Miểu đã giúp sức rất lớn trong trận chiến với quái vật cấp Tai Nạn kia, hai cái bướu này Ôn Văn đưa cho cô ta cũng không tính là thiệt thòi gì.

"Không cần, đi theo sau ông và đi theo sau cô ta khác nhau gì đâu, thứ tôi muốn thì sẽ tự mình ra sức giành lấy nó!"

Nói xong Miêu Miểu Miểu xoay người đi về phía vật thu nhận cấp Tai Biến.

Năng lực của cô tên là 'Thú Vương', mà đã là vua thì không nhận đồ bố thí của người khác.

0.11471 sec| 2409.531 kb